Tư duy miếng bánh: Bạn có đang sở hữu tư duy này?

TƯ DUY MIẾNG BÁNH: BẠN CÓ ĐANG SỞ HỮU TƯ DUY NÀY?

—————————-
Gặp người tính toán thiệt hơn, đi làm chỉ muốn làm sao cho công sức bỏ ra ít hơn hay nhiều lắm là bằng mức họ tự cho là vừa phải với tiền lương thì ta phải làm sao?

Đời, luôn có những người như thế, vì tầm nhìn của họ không qua khỏi được luỹ tre làng. Người như thế, ignorant – thiếu hiểu biết về khả năng của bản thân, và chính sự tính toán thiệt hơn là vật cản lớn nhất trên con đường tiến thân & thành công của họ, khi chưa làm mà đã sợ thiệt thòi.

Hồi xưa đi làm thuê, ông chủ tịch gặp tôi hay hỏi, “What’s up your sleeve again? – Lại bày trò mới nữa chứ gì?” Tôi đi làm, với tâm thế của người làm chủ, luôn làm nhiều hơn công việc được giao, luôn chủ động nghĩ ra phát kiến mới để đóng góp, luôn trăn trở tìm cách để công ty phát triển nhanh hơn, tốt hơn, bền vững hơn.

Đến cả vị trí Special Project – Quản trị dự án đặc biệt cũng tự nghĩ ra vì thấy cần một người chuyên tập trung chỉ để transform – chuyển đổi các thị trường quốc tế đang gặp vấn đề về lợi nhuận.

Vậy, là công ty phải sinh ra vị trí mới, vì nó quá hợp lý khi nghe trình bày. Đối tác có người mô tả tôi là tâm bão. Đi đến đâu thì bão nổi lên tới đó, vì bày ra quá nhiều thứ và năng lượng cứ ào ào.

Còn tôi, chỉ biết có một điều, lao vào làm vì muốn pilot – thử nghiệm những ý tưởng mình nghĩ ra. Thành công thì quá hay. Không thành công thì cũng là bài học cho tổ chức. Không làm sao biết được hay không. Không dấn thân sao biết hành trình phía trước có hoa thơm cỏ lạ như nào.

Khi tập đoàn bán xong, ông chủ tịch mới tâm sự rằng, ông thương tôi vì tôi không chỉ lo miếng bánh mà luôn làm việc hết mình vì cả cái bánh. Chính nhờ tư duy đó, nên tôi được cất nhắc rất nhanh.

Sau này, khi làm việc với team, tôi luôn cất nhắc những người có tư duy whole cake – cả cái bánh. Họ tự thấy việc cần làm, tự mang vác trách nhiệm lên vai, tự xông xáo mà bạn chẳng cần phải nói một câu động viên nào hết cả, vì sự phát triển của cả công ty.

Ngược lại, người làm việc với tư duy miếng bánh – slice of cake, người chỉ biết khư khư lo tính toán làm sao để lời tiền lương, kêu thì làm, tránh việc như phòng bệnh, gặp sếp thì múa như biểu diễn, sau lưng sếp thì cuộn tròn ngủ đông, làm việc mà chẳng có chút cam kết nào với công việc mình làm, người như thế tôi dần dần loại khỏi team, chỉ vì không chịu được kiểu tư duy nhỏ nhoi như thế.

Rồi, bạn chọn đi, bạn đi làm để bán sức lao động, hay đi làm để tìm kiếm cơ hội mới, để phát triển bản thân mình? Nếu bán sức lao động thì, người ta sẽ chỉ mua với giá nào hời nhất, và chỉ trả nhiều nhất là đúng giá thôi đấy nhé.

Và khi sức lao động đó của bạn không còn giá trị gì với người ta nữa, thì cắt một phát là xong. Nhưng nếu bạn đi làm để tạo ra giá trị thì, thế giới này bao la cơ hội để bạn tiến xa. Nếu người ta không tạo điều kiện cho bạn tiến thì sao? Đâu có sao, thì ta tìm nơi khác mà sải cánh.

Là mình thôi, là cách mình tư duy và bước đi trong đời. Đừng đổ thừa ai khác.

Ask yourself today, are you only worth a slice of cake. Hãy tự hỏi mình hôm nay đi nhé, phải chăng giá của bạn chỉ to bằng miếng bánh mà thôi.